Home

Review: Nghịch Trần

by Admin

Lâu rồi mình mới có thời gian viết lại review. Dạo này hơi kén truyện tí, đọc mấy bộ huyền huyễn khô khan quá đã ngán, giờ chuyển sang đọc mấy bộ có chút tình cảm nhân sinh. Xin giới thiệu với các bạn truyện Nghịch Trần, do tác giả Việt Nam sáng tác. Truyện nghe tên thôi là đã có mùi Tiên Nghịch của Nhĩ Căn rồi, bạn nào fan Tiên Nghịch thích hóa phàm hay mộng đạo thì bơi hết vào nha.

Truyện: Nghịch Trần

Tác giả: Phi Huynh

Thể loại: Tiên Hiệp

Tình trạng: Đang ra

Điều mình thu hút ở bộ truyện này chính là cách mở đầu của tác giả, khá yên bình với 12 năm phàm trần: một lão ma đầu chỉ biết trả thù, giết người vô số, nay đạo căn không còn, thọ nguyên đã cạn, quay trở về sống một đời phàm nhân. Nhưng rốt cuộc, sau 12 năm hóa phàm, hắn cũng nhận ra: “Phàm trần lại là tịch mịch.” Tâm cầu đạo vẫn còn, nhân quả chưa dứt, dù muốn hay không hắn cũng phải 1 lần nữa bước trên con đường tu hành.

Tính cách main khá thâm trầm, không cố kị gì nhiều, phù hợp với một người từng là đại ma đầu, nhân vật phụ cũng có nét đặc sắc riêng, không phải chỉ để làm nền. Bối cảnh truyện cũng hé lộ nhiều điều hấp dẫn, có sự xuất hiện của nhân vật thần bí Cửu Tu (nghe tên làm mình nhớ lại nhân vật Kha Cửu Tư trong Ngã Dục Phong Thiên), có vẻ như những bước đi của main đã được người khác tính toán, hoặc là chính main sau này thành đại đạo đã quay lại tự sắp đặt cho mình, có thể vì hối tiếc điều gì chăng?

Tác giả tuy mới nhưng văn phong viết đọc cũng khá ổn, trong truyện có tình cảm, có ngộ đạo, có nhân quả, luân hồi, thực giả đan xen. Nếu tác giả dùy trì phong độ, không bí ý tưởng, drop giữa chừng thì hứa hẹn đây sẽ là một bộ truyện rất đáng để đọc. Các bạn có thể vào truyencv để đọc và comment để ủng hộ tác giả.

Một số đoạn văn mình thích:

Năm nay hoa đào không nở, Chu An ngồi một mình uống rượu, không còn Tiểu Nguyệt bên cạnh, không còn lão hữu trò chuyện, không còn học sinh theo chân, ngay cả nha đầu Ngọc Giao cũng trưởng thành, chính mình thọ nguyên gần cạn. Chu An rốt cuộc trở về giống như bản thân trước đây nghìn năm đơn độc tu đạo.

Người ta bảo tu đạo là cô liêu giờ hắn mới hiểu, phàm trần lại là tịch mịch.

Bất chợt đưa tay cầm lên chiếc kia “Nghịch Trần” giới, khẽ vuốt ve in hằn tang thương chữ cổ, dốc hồ lô uống một ngụm rượu, hắn nghĩ về gần mười hai năm trước. Trên chiếc xe ngựa chậm rãi đi vào Sơn Tây trấn.

“- Nha đầu tuổi nhỏ, uống cái gì rượu, công tử nhà ngươi đây không phải đang uống rượu.

– Vậy công tử uống cái gì ?

– Ta uống tâm tình!”

***

– Này đại bại hoại, ta nghe mấy tên tu sĩ bảo gần đây có kẻ trộm cắp hoành hành, cướp hết tông môn bảo khố, nói nhanh có phải là ngươi làm không?

– Không phải! Chu An mặt không đỏ tim không run hạ giọng nói. Trong lòng thầm chửi chó má, mẹ nó Chu mỗ đây rõ ràng là cướp lại bị coi thành trộm, quá mất mặt ta rồi.

***

“Trảm Phàm?” Chu An gõ gõ bàn, suy tư hồi lâu nhẹ nói:

“Cách đây rất lâu khi còn ở Yêu Ma vực, Chu mỗ từng thông thường nghĩ rằng Trảm Phàm là trảm mất phàm thân thành tựu Bán Tiên chi thể, rồi trảm đi phàm tâm để ngộ thần ý. Một khi trảm xong rồi thì chẳng còn là phàm nhân nữa. Chỉ là…tiềm tu mấy trăm năm vẫn không biết trảm thế nào….”

“Mười ba năm trước, Chu mỗ ẩn cư ở một vùng trấn nhỏ biên giới, lấy phu tử làm nghiệp, sống thanh thản yên bình mới hiểu, trảm phàm rồi vẫn là phàm”

“Năm xưa ta cứ tưởng tiềm tu rồi sẽ trảm được, nhưng đâu biết muốn thoát phàm trước phải hóa phàm, không hiểu phàm làm sao mà trảm”

Câu nói mình thích nhất trong truyện: “Người ta bảo tu đạo là cô liêu, giờ hắn mới hiểu, phàm trần lại là tịch mịch.”

*Mình thấy chất lượng truyện tác giả Việt Nam sáng tác đang ngày một nâng cao. Rất đáng để theo dõi và ủng hộ. Chỉ có một cái khó chịu đó là ra chương chậm và thất thường. Hi vọng vấn đề này sẽ ngày càng cải thiện để những người ghiền truyện như mình có thêm nhiều tác phẩm hay để đọc.

You may also like

Leave a Comment