Home

Review: Lược Thiên Ký

by Admin

Thêm một bộ Tiên hiệp khá hay mà mình muốn giới thiệu đến các bạn. Truyện yy, cực hài nhưng không có não tàn, đặc biệt có những màn đấu trí rất kịch tính, bất ngờ. Có thể nói giữa rừng truyện hiện nay thì Lược Thiên Ký là một trong những bộ tiên hiệp đáng đọc nhất.

Truyện: Lược Thiên Ký

Tác giả: Hắc Sơn Lão Quỷ

Thể loại: Tiên Hiệp

Tính trạng: Đang ra

Truyện khúc đầu hơi chán nhưng tầm 50 chương trở về sau là bắt đầu hấp dẫn. Main tên Phương Hành, bá đạo, cơ trí, do xuất thân từ ổ cướp nên cách hành xử của main trong truyện đúng chất một tên đạo tặc, không chính không tà. Đạo của Phương Hành chính là “Ăn cướp đạo”: :v

Hiện nay tu sĩ. Từng người tu hành, đều có bất đồng mục đích, có người thì vì Trường Sinh, có người thì vì lợi ích của gia tộc, cũng có người, là muốn chạm đến trái tim vĩnh viễn triền miên đạo lý, đương nhiên, cũng có Phương Hành như vậy hiếm thấy. Tu hành nguyên nhân cũng là bởi vì càng tu càng lợi hại, càng lợi hại có thể ăn cướp càng nhiều nữa người, ăn cướp càng nhiều nữa người, có thể tu hành càng lợi hại…

Cái hay của truyện này chính là ở cách xử lý tình huống, thắt nút, mở nút đầy bất ngờ của tác giả. Có những lúc tưởng chừng như đường cùng nhưng Phương Hành nhà ta vẫn có thể đào ra một sinh lộ, có những việc main không làm theo lẽ thường, để mọi người trở tay không kịp, tưởng chừng như hành động đó là sai lầm, nhưng nghĩ lại thì đó lại là cách giải quyết tối ưu nhất. Đọc truyện này rất khó đoán được main đang tính gì trong đầu, sẽ làm gì tiếp theo. Các nhân vật phụ cũng thuộc dạng cáo già, không từ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.

Ví như đoạn “một mũi tên thí sư” của Phương Hành. Đọc tới đoạn này phải nói là mình thấy nể lão tác giả này. Cách giải quyết tình huống rất bất ngờ mà hợp lý. Khi sư phụ bị bắt làm con tin, chịu đủ dày vò, Phương Hành không thể không cứu, nhưng nếu xuất hiện thì chỉ có con đường chết, vì địch quá mạnh. Theo lẽ thường thì main chính sẽ tìm mọi cách xông vào cứu ra sư phụ mình, bất chấp sinh tử. Nhưng Phương Hành không làm vậy, đoạn hắn xuất hiện từ xa bắn một mũi tên, cứ ngỡ là bắt đầu kế hoạch cứu người, ai cũng không ngờ rằng mũi tên đó lại là để giết chính sư phụ mình, không ai trở tay kịp, và hắn đã thành công “thí sư”. Nghĩ lại, đó là lựa chọn duy nhất mà hắn có thể làm, vì nếu xông vào cứu thì cũng chỉ có chết một cách vô ích, chi bằng để sư phụ mình chết một cách dễ chịu, không bị dày vò, còn mình phải sống để báo thù. Làm xong chuyện, chạy thoát thành công, hắn “cũng không chạy thoát vui sướng, bi bên trong từ bên trong, khó có thể tự tin, bỗng nhiên gào khóc lên, lòng tràn đầy hổ thẹn, thống khổ, phẫn nộ, đều ở đây thì nổi lên, thanh truyện mười dặm”

Đoạn trên có bi thương tí, nhưng nhìn chung mạch truyện vẫn lấy hài làm chủ, đọc khá thoải mái, không phải dạng tự ngược. Mình thích nhất là đoạn Phương Hành cạo đầu kết cặp với tiểu hòa thượng Thần Tú, làm 2 con lừa trọc. Đọc hài không đỡ nổi, trích 1 đoạn dắt nhau xuống núi:

Phương Hành liếc mắt: “Theo tiểu gia ta cùng một chỗ xuống núi ah, hiện tại liền đi!”

Thần Tú tiểu hòa thượng giật nảy mình: “Ta không được đến thủ tọa pháp chỉ ah!”

Phương Hành nói: “Ngươi liền nói là ta đem ngươi trói xuống núi như thế, dạng này bắt trở lại cũng không có trách nhiệm của ngươi!”

Thần Tú tiểu hòa thượng ngẩn ngơ, tựa hồ có chút ý động, nhưng vẫn là chần chờ nói: “Không nên không nên, thủ tọa biết mắng người!”

Phương Hành ha ha cười lạnh một tiếng, nói: “Hạ sơn về sau, ta sẽ còn buộc ngươi ăn phì như thế chảy mỡ như thế thịt nha!”

Thần Tú tiểu hòa thượng nuốt ngụm nước bọt, nhưng vẫn là kiên định lắc đầu nói: “Không nên không nên, nào sẽ phạm giới như thế!”

Phương Hành ha ha một tiếng, lại nói: “Hạ sơn về sau, ta sẽ còn buộc ngươi đoạt những cái kia sáng lấp lánh bảo bối nha…”

Thần Tú tiểu hòa thượng triệt để hãm vào trong mê loạn, nửa ngày sau mới nói: “Cảm giác… Còn là không tốt…”

Phương Hành khinh thường cười lạnh: “Hạ sơn về sau, ta sẽ còn buộc ngươi nhìn lén nữ nhân tắm rửa nha…”

Thần Tú tiểu hòa thượng triệt để không bình tĩnh, trên mặt một mảnh thiên nhân giao chiến, biểu lộ Âm Dương biến huyễn, đơn giản như là chiến trường, một hồi lâu sau, hắn mới rốt cục kiên định tín niệm, thần sắc trang nghiêm như là phật zu, lại như là khẳng khái hy sinh như thế anh hùng, hai tay hợp thành chữ thập, trầm thấp niệm một tiếng phật, sau đó liền đem hai cái tay của mình duỗi tới trước mặt Phương Hành đến, chặt ngậm miệng lại, không nói lời nào.

Ngược lại là đem cái Phương Hành nhìn sửng sốt: “Ngươi làm gì?”

Thần Tú tiểu hòa thượng hiên ngang lẫm liệt: “Trói đi!”

Lúc này đến phiên Phương Hành sững sờ, kỹ càng xem xét hai mắt cái này tiểu hòa thượng, nhất thời cảm thấy có chút lạ lẫm.

Thần Tú tiểu hòa thượng nghiêm mặt nói: “Sư huynh, ngươi bức ta thời điểm ta lại phản kháng!”

Phương Hành vô ý thức nói: “Vậy ta liền đánh, đánh tới ngươi đồng ý mới thôi!”

Thần Tú tiểu hòa thượng nhẹ nhàng thở ra, nói: “Vậy ta an tâm, nhanh trói nhanh trói!”

Cùng lắng nghe Audio Lược Thiên Ký tại đây.

You may also like

Leave a Comment